Tiếng Việt | English

01/03/2016 - 03:36

Mối tình đầu

Người ta nói mối tình đầu là mối tình khó quên nhất, là mối tình vương vấn và đượm những nỗi buồn. Người ta cũng nói tình đầu thường khó đến được với nhau, và ở một cái lí lẽ nào đó, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở, ấy thế nên mới tạo được một dấu ấn khắc sâu nhường vậy. Tôi không hay tin vào mối tình đầu mà thực đôi lúc tôi cũng không hiểu được nghĩa của mối tình ấy là gì? Là người ta yêu đầu tiên? Hay người yêu ta đầu tiên? Hay là mối tình mà hai người đều yêu nhau? Cứ trải qua bao tháng năm như thế, cho đến khi tôi trở thành một người đàn ông trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định tôi cũng chưa bao giờ nếm được vị ngọt ngào ấy.

Bố mẹ ép tôi lấy vợ, ban đầu tôi cũng thuận, vì nếu một người đàn ông chưa bao giờ hiểu được yêu là gì thì dường như chỉ cần một người con gái tốt với mình đó đã là tất cả. Bố mẹ sắp xếp tất cả cho tôi, từ buổi gặp mặt đến những lần hẹn hò đầu tiên để hiểu nhau hơn, đến những điều tôi cần phải nói vì nghe nói cô gái là con của sếp bố tôi, thôi thì khỏi phải nói ông ca rằng tôi may mắn hạnh phúc nhường nào. Chúng tôi giành thời gian để tìm hiểu nhau, để chờ một ngày cưới mà cả hai con tim chúng tôi đều chưa mảy may rung động. Khi chuẩn bị non tháng nữa là cưới, tôi về quê, trước cũng để thông báo họ hàng một tiếng, sau đi tìm lại một mùa đổi gió trong chính tâm hồn tôi. Ở nơi đó, tôi gặp lại em.

Quê tôi là một miền quê nắng cháy với những cơn sóng biển rì rào gào thét ngày đêm. Ngày trước khi còn chưa đô thị hóa như giờ thì hai bên biển còn xanh rì những hàng dương đương đầu với sóng dữ, nay bê tông hóa rồi thì hàng dương thay dần cho những bức tường thấp ngăn cản cát với những con đường. Khi vừa thấy tôi đang lang thang trên cát em đã gọi rất to:

- Anh Quang, là anh đúng không?

- Em là… Kim? Kim phải không ?

Em cười với đôi mắt híp lại tạo thành hình một vầng trăng ngược, đôi mắt cười mà từng ấy năm bôn ba chốn thị thành tôi đã mãi kiếm tìm nhưng không gặp. Kim nhỏ hơn tôi chừng hai tuổi, ngày còn bé, chúng tôi là đôi bạn thân thanh mai trúc mã của nhau. Kim lúc nào cũng mít ướt còn tôi lúc nào cũng muốn chở che cho cô bé ấy. Nhà Kim hoàn cảnh, ba theo tàu ra biển khơi gặp một cơn bão rồi không bao giờ quay về nữa, mẹ khăn gói lên chốn thị thành tìm kế sinh nhai chỉ để Kim cô độc một mình với bà ở quê. Kim là một cô bé mạnh mẽ và dường như ít khi khóc vì bất cứ điều gì, khi tôi còn là một thằng con trai lúc nào cũng tự cao hiếu thắng thì Kim đã như một người lớn đảm đương hết tất cả việc nhà.

Lúc đầu tôi cũng chẳng chú ý tới em đâu, em chỉ như một cô bé hàng xóm khá nhỏ con mà thôi. Tới một lần, khi chiếc xe hơi đỗ xịch trước nhà em, mẹ em bước ra trong bộ đầm sang trọng thì cả xóm nhỏ nhà tôi mới bắt đầu nổi dậy. Nghe đâu mẹ về đón em nhưng em nhất quyết không đi vì không muốn bỏ nội ở lại, lại nghe đâu mẹ em tái giá với một người đàn ông giàu có nào đấy. Những tưởng khi mẹ em rời quê vì bất lực thì mọi thứ sẽ khác.

- Lại đây xem con gái bà cướp chồng người ta đi mày. Kim, Kim, mẹ mày giàu thế mà sao mày không xin mẹ mày tiền đóng học phí, lúc nào cũng để chót lớp thế hả?

Cũng chẳng hiểu vì lẽ gì mà đôi mắt cười ấy chẳng thể ép nổi một giọt nước mắt mà chỉ lững thững đi. Tôi đang đứng nghịch những giậu mồng tơi để hái về cho em gái chơi đồ hàng thì thấy đám trẻ trong làng đang chọc em. Khi con người ta giàu sang người ta hứng phải những tin đồn không đáng có, một người đàn bà mất chồng lên thành thị có được một ông chồng giàu thì chỉ có thể là bồ nhí người ta, dân quê hay nghĩ vậy.

- Đúng là con gái bả, coi cái mặt dày chưa kìa, bị nói thế mà vẫn đáo để lắm.

Nhưng dù người ta có nói gì hay xóm làng dị nghị nhiều điều tiếng không hay Kim vẫn lẳng lặng. Nhưng có một bận tôi đã thấy nước mắt của em rơi, vào đêm tối. Nhà tôi và nhà em đối diện bởi một cái cầu ao, cái ao to mà cả hai gia đình nuôi cá chung và tắm giặt đủ thứ. Nửa đêm tôi trở mình tỉnh giấc ra cầu ao rửa mặt thì nghe tiếng khóc con gái, ban đầu tưởng ma, sợ, nhưng rồi lại thấy em. Tôi cứ đứng trơ ra đó rồi tự nhiên bật thành tiếng:

- Nãy tụi nó nói sao mày không khóc? Nay ngồi khóc?

Kim ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt cười lại ép ra những giọt nước tròn xoe. Tôi nhảy qua ngồi cạnh Kim: “Mày buồn à?”. “Em khóc không phải vì họ, em khóc vì nhớ mẹ”. “Sao mày không đi theo?”. “Vì em không muốn phá vỡ hạnh phúc mẹ đang có, còn bà nữa”. “Sao mày không nói lại?”. “Vì tin đồn một thời gian rồi cũng hết anh ơi.”. Chẳng biết vì gì mà tim tôi lúc ấy đã có một sự rung động nhẹ, và không hiểu được tại sao tôi lại ý thức bảo vệ em. Mấy đứa nhóc hễ chọc em là tôi lại bảo vệ.

- Ngày đó nhờ có anh, không thì em bị ăn hiếp dài dài rồi.

Cả tôi và em đều cười to cả một bầu trời. Rồi tôi lên phố học ở lại ở đó, hai năm sau em cũng lên phố làm nhưng chẳng bao giờ gặp nhau. Chúng tôi mất liên lạc từ đó. Nay khi tôi xấp xỉ ba mươi mới về thăm lại quê cũ, may sao em cũng tạt về lại quê. Bỗng đôi mắt em ra chiều xa xăm, có điều gì buồn lắm, tôi không hỏi vì tôi biết em chỉ kể khi em muốn. Những ngày sau đó chúng tôi cứ như một đôi chim câu suốt ngày không rời, tôi hoàn toàn quên mất vì sao mình về quê mà tất cả cứ như một chuyến du ngoạn sau gần cả chục năm không về. Tôi cũng không hỏi về cuộc sống em hiện giờ như thế nào, chỉ quan tâm bây giờ ra sao.

- Ngày trước mình hay thả diều ở đây nè anh.

- Ừ, em cứ rối tinh trong mớ dây diều đó.

Và khi chúng tôi ra biển, mắt em bỗng chùng lại.

- Em về đây giỗ ba.

Chẳng hiểu vì gì, vì lạnh hay vì đột nhiên xúc động mạnh trước người con gái đang run rẩy nhưng cố kìm chế không khóc như hồi còn bé tôi bỗng nhiên ôm lấy em. Em không nói gì, cũng xiết tay tôi thật chặt. Tất cả còn lại lúc đó chỉ là em, tôi và hoàng hôn. Nhưng đến hôm sau, em lại giữ khoảng cách với tôi như tôi đã làm điều gì sai lầm lắm, được ít bữa em đi, tôi đi tiễn em ra bến xe. “Anh xin lỗi, hôm đó tại anh. Nếu ngày đó, làm mình ngại ngùng… anh xin lỗi. Em không cần phải đi gấp như thế này”. “ Không phải tại anh, tại em không giữ được cảm xúc mình. Thật ra… vì em phải về. Hôm qua chồng em gọi”. Câu nói của em như sét đánh ngang tai tôi, chồng? À, đúng rồi ở tuổi này rồi. Tôi trở thành người lựng khựng nhìn xe lăn bánh dần dần.

Ừ đúng rồi nhỉ, em đã có chồng rồi. Còn tôi, tôi cũng sắp thành một người có vợ. Sao tôi lại vương vấn vào mối tình không đầu không cuối như thế này. Một mối tình mà thậm chí giờ tôi cũng không biết người thương của tôi ở phương nào, làm cách nào để liên lạc với em. Tôi không rõ cảm xúc trong tim tôi bây giờ là gì, là tinh yêu hay chỉ là cảm xúc thoáng qua. Tôi chỉ biết dường như đó là cảm giác của mối tình đầu, của lần đầu tiên tôi yêu, nhưng đồng thời lại không hiểu rõ là tôi mới yêu hay đã yêu từ rất lâu rồi. Nhưng dù là cảm giác gì đi chăng nữa, tôi cũng đã để vuột mất em khỏi tay mình.

Tôi cưới vợ. Mấy năm sau khi con chững chạc tôi lại về thăm quê, lần này tôi không gặp em nữa, chỉ có tia nắng vàng vọt đang reo trên những mái nhà. Tôi vẫn còn nhớ về em như nhớ về mối tình đầu, rồi tự hỏi, em thì sao, liệu có mấy ai quên được tình đầu?

Lê Hứa Huyền Trân

Chia sẻ bài viết