Ảnh minh họa
Anh chị có một cửa hàng bán quà lưu niệm cho trẻ con trong trung tâm thành phố. Cửa hàng lúc nào cũng đông khách, nhất là trẻ con. Vào những ngày lễ lớn, mặc dù đã thuê thêm vài người làm nhưng đôi vợ chồng này vẫn không ngơi tay vì lượng khách nhí đông nghẹt. Những món quà tuổi thơ làm trẻ con vô cùng thích thú. Anh chị rất yêu trẻ con nhưng khổ nỗi lại hiếm muộn. Có lẽ, đó cũng là một trong những lý do hai người mở cửa hàng lưu niệm này.
Tuy ngôi nhà thiếu vắng tiếng cười trẻ thơ nhưng cả hai không cảm thấy buồn vì anh nghĩ đó là số phận: “Trời cho cái gì thì mình hưởng cái nấy”. Chính vì suy nghĩ tích cực đó mà anh không bao giờ ra ngoài lăng nhăng để vợ phải ghen tuông, đau khổ. Chị cũng luôn tin tưởng tuyệt đối ở anh, chẳng bao giờ suy nghĩ vẩn vơ khi anh đi việc riêng hay về muộn. Dù rằng ghen tuông đôi lúc thoáng qua nhưng rồi nghĩ đến tình yêu chân thành của anh, chị để gió cuốn đi chóng vánh. Cả hai vứt hết những muộn phiền về chuyện hiếm muộn con để dành hết niềm đam mê, yêu thương vào cửa hàng lưu niệm. Vì nơi đó, mỗi ngày, vợ chồng anh đều bắt gặp những nụ cười trong veo, hồn nhiên của trẻ thơ.
Ngoài việc phụ trách nhập hàng, hợp đồng với các cơ sở sản xuất, anh còn kiêm luôn người giao hàng (shipper). Gần 10 năm làm shipper, dường như anh chưa hề gặp chuyện buồn gì mà chỉ nhận được nhiều niềm vui. Những đứa trẻ nhận quà từ tay anh đã làm anh quên hết mọi muộn phiền thường nhật. Anh thích nhìn cách chúng reo hò khi anh xuất hiện, thích chúng nhảy những điệu nhảy chẳng có tên gọi,... bởi anh thường xuất hiện trước mặt trẻ con với trang phục chú hề lí lắc. Đây là “chiêu lạ” giúp cửa hàng anh thu hút phụ huynh đến đặt quà.
Anh nhớ ngày Quốc tế Thiếu nhi năm trước, anh trong trang phục chú hề, giao quà cho cô bé - con của một gia đình giàu có. Khi đến đúng địa chỉ giao quà, anh bấm chuông mãi mà chẳng ai ra mở cửa, trong khi nhà sáng đèn và nhạc ngân vang. Ghé mắt vào bên trong, anh thấy cô bé ngồi bó gối trong góc tường, đầu gục lên tay như kiểu vừa bị ba mẹ la mắng. Anh gọi mãi tên Ngân, cô bé mới giật mình và vội vàng chạy ra mở cửa. Thấy chú hề xuất hiện, cô bé mừng như bắt được vàng, reo to một cách sung sướng. Nhưng rồi, chú gấu bông dễ thương và đôi giày màu hồng cánh sen không làm cô bé vui lâu. Anh ân cần hỏi:
- Con không thích món quà này à? Nó trông cũng khá đẹp đấy chứ!
Bé ngước lên nhìn anh, gương mặt tỏ vẻ buồn bã trả lời:
- Con thích lắm, nó rất là đẹp, nhưng mà...
Bé chỉ tay vào trong nhà. Trên bàn khách là bữa tiệc thịnh soạn với ê hề thức ăn chưa dùng nhưng có vài chiếc chén, đĩa vỡ nát nằm ngổn ngang dưới sàn. Ba bé gục đầu trên bàn ăn trông thảm hại, trong khi mẹ bé đưa mắt nhìn ra cửa sổ với vẻ nghĩ ngợi mông lung. Anh đoán được phần nào của câu chuyện. Thương cô bé, anh dắt cháu vào nhà, nhẹ nhàng nói với ba mẹ bé:
- Xin lỗi vì can thiệp vào chuyện riêng tư của gia đình. Nhưng tôi cần phải góp ý vài lời. Hôm nay là Quốc tế Thiếu nhi, ngày vui của những đứa trẻ khắp nơi trên thế giới. Anh chị có thể vứt bỏ những bực dọc trong người mà cùng vui với cháu Ngân một đêm trọn vẹn được không? Con nít không có tội, đừng để trái tim trẻ bị tổn thương vì những chuyện buồn của người lớn. Tổn thương tâm lý có thể ám ảnh suốt cuộc đời con trẻ đấy. Xem như người giao hàng này van xin cả hai đấy.
Dường như lời nói của anh có phép màu, ba mẹ bé vội vàng nhặt lại chén đĩa và dùng tiệc cùng con mình. Họ còn mời anh ngồi lại dùng bữa cho không khí thêm ấm cúng nhưng anh từ chối.
- Chú ơi, ở lại ăn tối với cháu - bé Ngân nài nỉ.
- Chú còn phải tặng quà cho những đứa trẻ khác nữa, cháu ạ!
Theo yêu cầu của bé Ngân, anh không quên “khuyến mãi” thêm cho bé chùm bong bóng đủ màu. Cô bé cảm ơn anh rối rít, nhảy chân sáo tiễn chú giao hàng ra đến tận cổng.
Ngày hôm sau, anh nhận được cuộc gọi của ba bé Ngân. Họ cảm ơn anh về chuyện tối qua. Hai vợ chồng đã làm hòa sau bữa ăn tối. Hóa ra, chỉ vì giận hờn vu vơ trong chuyến công tác dài ngày của anh mà mẹ bé Ngân ghen như thế. Cũng may nhờ anh làm cầu nối hòa giải mà cái tôi của hai người đã “hạ nhiệt”.
*
Lần khác, anh giao quà cho một khách hàng là cậu bé 6 tuổi. Cậu trông rất thông minh và tỏ ra tinh nghịch.
- Chú giao hàng ơi, con muốn chú ảo thuật, làm xiếc cho con xem - cậu mè nheo.
Anh chưng hửng vì lời đề nghị hóc búa của cậu bé:
- Chú đâu có biết làm mấy cái vụ khó đó.
- Vậy chú diễn hài cho con xem được chứ?
- Chú rất dở về nghệ thuật điện ảnh, cháu ạ!
- Ùm... vậy thôi chú hát cho con nghe một bài nhạc thiếu nhi đi, cháu sẽ tha cho chú.
Thế là anh trổ tài ca hát. Anh hát bài “Cháu lên ba” với giọng ồm ồm trong tiếng lục lạc nhịp đều của cậu nhóc và tiếng cười sảng khoái của ba mẹ cậu. Nhưng như thế chưa xong, cậu bé còn bắt anh phải bế cậu vào phòng ngủ và đặt món quà vào tủ cẩn thận như sợ ai lấy mất. Trước khi chia tay, anh không quên nhe miệng cười như những chú hề trong gánh xiếc và chào tạm biệt với lời chúc: “Có nhiều giấc mơ đẹp nha nhóc con!”. Dù quà trên xe đầy ắp, còn phải len lỏi qua nhiều ngõ ngách của thành phố nhưng anh không cảm thấy mệt mỏi mà còn tỏ ra hạnh phúc và vui sướng. Cứ nghĩ đến cảnh những thiên thần nhỏ nôn nao chờ anh đến tặng quà, bao nhiêu mệt nhọc trong anh tan biến. Anh lao xe vào đêm lạnh mà lòng cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Đâu đó trên đường phố, những đứa trẻ đi chơi cùng ba mẹ bắt gặp anh liền vẫy tay chào lia lịa. Nụ cười trong veo của chúng làm anh mất ngủ suốt cả đêm.
*
Hơn mười tháng nay, người ta không thấy vợ chồng anh thường xuyên lui tới cửa hàng mà giao lại cho nhân viên quán xuyến. Vắng đôi vợ chồng chủ cửa hàng hiền lành, thân thiện, những khách hàng quen thuộc thấy lạ nên lân la hỏi thăm. Hóa ra anh chị đã tìm được một niềm vui lớn cho cuộc đời mình, đó là được nghe tiếng khóc chào đời của trẻ sơ sinh. Sau nhiều năm cực công chạy chữa, cuối cùng, chị cũng mang thai và sinh được một bé trai kháu khỉnh. Sắp tới đây là đầy tháng của bé nên anh tạm gác việc làm người giao hàng, ở nhà chuẩn bị chung vui cùng thiên thần nhỏ của mình. Khi được vợ hỏi: “Anh tặng quà gì cho con trai của mình?”, anh không do dự, đáp ngay:
- Đó là tình yêu thương. Anh sẽ tặng cho con suốt cả cuộc đời này.
Chị ngập tràn hạnh phúc, vội hôn lên đôi má bầu bĩnh của con trai rồi nói:
- Nhóc ơi, con chính là món quà tuyệt vời của “chú shipper” này đó!
Nguyễn Thanh Vũ