Tiếng Việt | English

03/06/2017 - 06:34

Việc nhà là của... cả nhà!

Vừa bước vào nhà, mẹ đã thấy con trai đứng ngay cửa toe toét cười, ra vẻ bí mật: “Mẹ thấy có gì lạ không?”. Mẹ nhìn quanh một lượt rồi hít hà: “Chà! Sao sàn nhà mát lạnh thế này? Mà hình như trong bếp có mùi thơm. Mẹ đang đói đây, chẳng lẽ có “cô Tấm” nào nấu cơm cho mẹ rồi sao?”. Mẹ thắc mắc, tò mò vì hình như có điều gì khác thường.

Minh họa: Kiều Oanh

Đáp lời mẹ, con gái từ trong bếp ra, khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi: “Mẹ nghỉ một chút rồi ăn cơm nhé!”. Nhìn quanh một lượt, từ phòng khách đến nhà bếp, tất cả đều sạch sẽ, ngăn nắp. Cơm vừa chín tới, thức ăn sẵn sàng. Mẹ ngạc nhiên lắm nhưng vẫn tỏ ra hài hước (vì trong lòng bỗng thấy vui lạ): “Bụt đến nhà mình hả con?”.

“Bụt đây! Bụt huấn luyện cho con trai, con gái giúp mẹ đó!”, lại thêm bất ngờ, ba tụi nhỏ vừa rửa xong rổ rau sống ở sân sau bước vào góp vui.

Cả nhà rộn rã bữa cơm chiều. Nếu như mọi ngày, giờ này ở cơ quan về, mẹ phải nhào ngay vô bếp, trong đầu lên sẵn “lịch trình” việc gì trước, việc gì sau. Mọi việc đều phải sắp xếp sao cho vừa hợp lý, vừa khoa học để còn kịp bữa ăn tối trước 19 giờ kẻo sẽ dư năng lượng, tích tụ... mỡ thừa! Vậy mà hôm nay, mấy cha con làm mẹ bất ngờ quá.

Cơm nước xong xuôi, như một thói quen “mặc định”, mẹ tính dọn dẹp, rửa chén thì các con ngăn lại không cho. Thì ra, trong một tuần mẹ bệnh phải nằm viện, mấy cha con làm một cuộc “cách mạng” thay đổi tình hình! Những ngày thiếu vắng bàn tay mẹ, mấy cha con cứ rối tinh cả lên, may mà có bà ngoại và dì út gần bên phụ trợ. Những ngày đó, ba phải đứng ra làm thay mẹ gần như mọi chuyện trong nhà, mệt phờ! Cũng nhờ vậy mới thấm thía, mẹ đã vất vả cỡ nào. Cũng may vì các con đang nghỉ hè, chứ thêm việc đưa rước, học hành của tụi nhỏ, không biết ba phải tính sao? Điều này khiến ba trăn trở, cứ tình trạng này chắc là không ổn!

Hôm nay, mẹ hết bệnh, đi làm trở lại. Ba có những buổi “họp kín” với các con. Ba cha con thống nhất kế hoạch: Ba lo hướng dẫn em trai rửa chén, quét nhà, dọn dẹp,... Nhờ dì út và bà ngoại tập cho chị hai nấu nướng. Những ngày mẹ bệnh là thời gian “tập sự” của cả hai chị em, đến hôm nay xem như tạm ổn.

Trước sự kiên quyết của các con: “Mẹ phải nghỉ ngơi một chút, rồi còn đi bộ cho khỏe nữa!”, mẹ nghe sao mà xúc động. Ba tụi nhỏ cũng động viên: “Nghe các con đi, thương con thì cũng phải thương mình...”. Lâu nay, mẹ cũng biết đi bộ là tốt lắm nhưng không thể sắp xếp được. Bây giờ được chồng con quan tâm như thế, mẹ thấy trong lòng ấm áp lạ.

Bao năm qua, mẹ cứ lặng lẽ, một mình với những việc không tên tưởng chừng chẳng bao giờ dứt. Lúc các con còn nhỏ thì sợ chúng làm không được, lớn một chút lại chậc lưỡi, tụi nhỏ bây giờ học hành áp lực quá, thôi thì mình cố một chút cho con nghỉ ngơi. Công việc của ba làm theo ca, thấy ba tan ca mệt mỏi, mẹ cũng không muốn nhờ. Vì vậy mà mẹ quay như chong chóng suốt ngày. Nhức đầu, sổ mũi, cảm cúm là những chuyện xoàng xĩnh, coi như không... mẹ đều lướt qua. Kết quả là sau một ngày làm việc ở cơ quan trở về, bao nhiêu sức lực còn lại của mẹ bị cuốn hết cả vào cái đám “việc nhà”, nên làm sao có thể cười tươi như hoa được nữa?

Những ngày nằm viện khiến mẹ suy nghĩ đủ điều. Mẹ bỗng thấy sợ, lỡ mình có bề gì, các con sẽ ra sao? Vậy mới thấm thía, sức khỏe đáng quý đến dường nào! Nay thấy chồng con sốt sắng, quan tâm thế, mẹ lại “ngộ” thêm điều nữa, mẹ thấy mình cũng rất quan trọng với mấy cha con! Ý nghĩ ấy như làm mẹ trẻ ra, tưởng chừng đến năm - bảy tuổi.

Cả nhà rộn ràng như vừa trải qua một “sự kiện” quan trọng. Các con bỗng thấy mình lớn thêm. Mẹ chợt tủm tỉm khi nghe con trai có vẻ bí mật khoe với mấy chú nhóc hàng xóm: Mình biết rửa chén rồi đó nghe!
Ba cũng có thêm bài học đơn giản mà thiết thực: Việc nhà là của... cả nhà! Ba truyền đạt kinh nghiệm đó cho các con, nhất là với con trai, rằng, đàn ông hiện đại là phải biết làm cả việc nhà, tuy “nhỏ bé” nhưng vô cùng quan trọng./.

Phan Vy

Chia sẻ bài viết