Tiếng Việt | English

13/10/2015 - 11:21

Mùa hoa dã quỳ

Cánh hoa mềm mại, vàng vàng, thon dài ban đầu cứ ngỡ là hoa cúc, phải chẳng bởi thế nên nó mang cái tên khác là Hoa cúc quỳ? Cái tên toát lên sự dịu dàng, lại như hoang dại, miên man, cứ như cái điệu nhạc Khiết Đan rung lên mạnh mẽ thôi hồi.


Minh họa: Internet

Đất Gia Lai chào đón tôi với màu vàng rực của hoa trông đến đẹp, đương mùa hoa, sắc vàng phủ cả núi đồi. Tôi hãy còn nhớ cái giây phút thả hồn theo ngọn gió hây hây trên ngọn núi nhìn xuống Biển Hồ rực một màu dìu dịu của sắc vàng tươi.

Thuở ấy, tôi vẫn hay đi dạo dọc đường mòn bến xe Gia Lai, khi ấy dã quỳ hãy còn nhiều lắm, trên cái nền đất đỏ dọc hai bên lối đi đầy những hoa. Màu đỏ của đất, màu vàng của hoa, màu xanh của lá, trải dài và lan rộng tạo thành sắc màu lung linh dưới nắng. Nay quay lại, chốn cũ đã mở đường, dã quỳ mất tích, chỉ còn xơ xác tàn hoa, ấy thế nhưng nếu biết tìm đúng chỗ, sẽ thấy sắc dã quỳ ngập tràn.

Ngày ấy, anh và tôi vẫn hay đùa vui với nhành hoa dại, trong cái ngập tràn của sắc hoa, anh khẽ cài lên tóc tôi nhành hoa nhỏ, nhưng rồi anh và tôi chợt nhận ra, cái đẹp của dã quỳ là cái đẹp của tập thế, vẻ đẹp của gần nhau, của bên cạnh, của san sát, nó không thể nào mang vẻ đẹp đơn lẻ, đây phải chăng cũng là ý nghĩa khi nhắc đến chúng?

Có đôi lần tôi ngắt cành hoa nhẹ xoay tay cho hoa bay xuống triền đồi, những cánh hoa bay theo gió, vấn vít cứ như bông hoa gió. Khắp mênh mông rừng hoa như đang thức dậy đón đứa con trở về. Sắc đẹp của cánh đồng hoa còn ngập tràn ở những mùa mưa, sắc đẹp ảo kỳ. Đẹp nhất là những lúc mưa nhẹ, cả màn mưa như tưới cho những bông hoa ấy thêm tốt tươi. Còn sau mỗi cơn mưa khi ánh cầu vồng lên, nếu biết góc chụp và chỉ với chiếc máy ảnh có thể thấy như cầu vồng đang dẫn bước vào lối thiên thai. Khi mưa tạnh, trên những bông hoa nước đọng ấy căng tràn sức sống.

Những ngày nắng lên hoa mang vẻ đẹp cổ tích, ánh mặt trời hẳn là ganh tị. Vẻ chói chang của ánh mặt trời sao bằng được sắc vàng dìu dịu của hoa. Sắc hoa khiến cả triền đồi như rực sáng, một thứ ánh sáng khá êm ái, ít ra sẽ không phải nheo mắt nhìn. Cái sắc vàng ấy càng nhiều sẽ càng thấy bạt ngàn ấm áp.

Nhấp ly trà đắng tôi bỗng nhớ đến cánh đồng hoa xưa, chẳng biết hoa có còn reo vui theo điệu buồn của gió, chẳng biết hoa có còn trải dài theo những triền đồi, chẳng biết hoa có còn mang ánh vàng dịu dàng ấy không, mùa ký ức tự nhiên ùa về mãnh liệt, khao khát một điều gì đó.

Một điều gì đó tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết đó là cảm xúc, cảm xúc thôi thúc tôi muốn đặt chân lại chốn cũ, nơi một thời cho tôi những cảm xúc dịu nhẹ trong tim.

Ừ nhỉ! Mùa hoa đã về...

 Lê Hứa Huyền Trân

Chia sẻ bài viết
Từ khóa
Mùa hoa dã quỳ