Ảnh: Internet
Người ta nói đúng, khi đã nhiều tuổi hơn, sẽ thấy được sau lưng là bao thăng trầm, buồn, vui. Ký ức tựa như những sợi khói đồng bảng lảng, vẫn mãi xanh dù tóc người ngày thêm sợi bạc. Khi ấy cũng là lúc ông hay nhớ lại những mảnh ký ức vụn vặt năm xưa mà chạm phải hình ảnh nào cũng thấy lòng dậy lên một nỗi niềm đau đáu. Tuổi già làm ông hay nghĩ nhiều về những điều mình chưa làm được. Sức khỏe làm người ta lo về quỹ thời gian còn lại của đời mình mà bao mảnh ký ức mong manh thì vẫn vẹn nguyên đó. Ông quyết định phải làm một cuộc trở về để có thể nhặt lại những ký ức năm xưa.
Xế chiều, ông lục mấy vỉ thuốc huyết áp, mấy lọ thuốc chống tai biến cho vào một cái túi to, thêm mấy bộ quần áo xếp vào ba lô để ở đầu giường. Vợ con ông phát hiện hôm nay ông có điều gì là lạ, gặng hỏi:
- Ông định đi đâu hay sao mà vô đồ đạc chi nhiều vậy?
Ông biết lòng bà vợ không mấy vui nhưng không nói cũng không được:
- Ờ, tôi về thăm biên giới vài hôm.
Vợ ông không mấy hài lòng, gương mặt bà trĩu nặng bao điều. Từ hồi ông bị xỉu đột ngột ngoài bờ vườn, bà đã không cho ông rời đi đâu xa quá nhà trăm mét. Bà biết những mảnh đạn chỉ nằm im trong người ông một cách tạm bợ và sẽ quậy quọ khi thời tiết hoặc sức người thay đổi. Bà sợ điều đó, một phần cũng bởi ông đi chinh chiến bao năm, hòa bình ông lại lên đường công tác suốt, không có bao nhiêu thời gian ở nhà. Sau một đời cống hiến, ông cũng được những ngày hưu trí bên vợ bên con, nhưng những đợt đi xa như vầy làm bà sợ...
- Hay để kêu mấy đứa nghỉ làm vài bữa đi cùng ông?
Ông nhìn hai đứa cháu sinh năm một đang chơi trong nôi, ông biết ba mẹ chúng cũng bận trăm công nghìn việc. Và bà cũng bận coi sóc hai đứa cháu suốt ngày. Ông thoáng nghĩ trong đầu, những việc riêng của mình thì không nên để vợ, con thêm vướng bận. Nghĩ vậy mà ông an ủi bà:
- Thôi bà đừng có lo, năm nay tôi còn khỏe, tôi tự đi được. Tôi sẽ gọi điện về cho bà mỗi ngày. Tôi còn nhiều nỗi lòng nặng trĩu, tôi đi đợt này thôi, bà đừng lo quá cho phiền lòng.
Bà sống với ông mấy mươi năm, hiểu tính chồng mình không ít. Bà gặng hỏi mãi nhưng ông cứ bảo không có gì đâu, chỉ là nỗi nhớ đất đai, chiến trường xưa. Điều đó làm bà lo âu hơn.
Bà gọi cho các con hay, đòi “trong chiều nay phải về nhà để can ngăn cha tụi mầy, không để ổng đi như vậy?”. Lúc đó trong lòng bà chập chờn những suy nghĩ không đâu, bà không dám để những suy nghĩ ấy dậy lên. Bà không tin ông còn có điều gì giấu bà nhưng sao bà vẫn không thoát ra được những ý nghĩ không đầu không cuối. lẽ nào, lẽ nào năm xưa... lẽ nào bây giờ ông lại nhớ nhung...? Lẽ nào?...
Chuyến đi của ông bị dời lại bởi vợ ông lên cơn sốt suốt đêm và những đứa cháu cần có người chăm sóc. Gần cả tháng sau, bà đã khỏe hẳn, câu chuyện về lại chiến trường xưa của ông cũng đã lãng quên nhưng sao bà vẫn đau đáu trong lòng một nỗi niềm. Hễ không thấy dáng ông ở ngoài cửa là bà lại gọi tìm. Ông biết, dẫu cái ba lô ông đã cất vào tủ rồi nhưng nỗi lo của bà vẫn không sao cất được.
Ông mở ba lô lấy đồ đạc đi cất, cái ba lô xẹp lép phía tủ làm bà và những đứa con yên tâm hơn. Nhưng điều đó làm ông buồn khi cứ mỗi chiều xé thêm tờ lịch, thấy con số cứ trôi đi không ngừng mà tuổi mình thì dày thêm không dứt. Ông nghĩ rằng nếu không đi ngay lúc này, e là không còn kịp nữa. Thời gian sẽ hong khô những nỗi lòng của ông và những hy vọng thì làm sao xanh lên kịp!
Nghĩ nhiều, ông cũng sợ sức khỏe sẽ không ổn. Ông lên một kế hoạch tác chiến mới và cười thầm: “Tư duy bày binh bố trận của mình vẫn còn ngon lắm”. Ông không mang theo bất cứ thứ gì ngoài một ít tiền lương hưu. Nửa đêm, khi cả nhà đã ngủ và ý nghĩ ông về chiến trường xưa trong mọi người cũng đã ngủ, ông đi.
Ông đón chiếc xe ôm đã được ông dặn trước đó để ra bến xe. Lúc sắp lên xe đò, ông vẫn không thôi dặn dò “thằng lính ruột”: "Không được làm bại lộ chuyện lớn của tao nghe hông mậy!". Đợi đến lúc nghe “dạ” rành rõi rồi ông mới yên dạ lên xe đi.
Xe đò đưa ông theo con đường năm nào, về chiến trường xưa cách nhà mấy trăm cây số. Con đường lớn vẫn như năm xưa nhưng nhiều nơi đã thay đổi. Những năm còn công tác, ông cũng nhiều lần đi đi, về về trên con đường này nhưng sao lần này lòng ông nôn nao là lạ. Chuyến trở về mà như một chuyến đi mới, mọi thứ đều gợi nhớ và mọi thứ đều đổi thay.
Qua hai chuyến xe, ông cũng tới thị xã vùng biên. Trời gần chiều, xe thả ông xuống một nơi tấp nập người qua, kẻ lại. Cái bảng tên thị xã cao to phía bến xe làm ông yên dạ phần nào vì cũng đã đến nơi. Ông mừng thầm, đến một góc cây ngồi thở phào, “hút điếu thuốc đi rồi tính tiếp”.
Ông suy nghĩ bao điều, giờ này chắc tụi nhỏ cũng cồn cào lên rồi, gọi về thì nhiều khi mấy đứa khóc lóc làm ông mủi lòng, mà không gọi thì cũng tội cho bà vợ lo lắng mất ăn, mất ngủ. Đêm qua khi giật mình không thấy ông đâu, chắc bà đã thức ròng đến sáng. Nghĩ vậy, ông vào tiệm cà phê, nhờ ông chủ quán gọi giùm số điện thoại nhà. Đứa con bắt máy "sao ba đi mà không nói lời nào để mẹ lo quá chừng?". “Nhưng mọi thứ vẫn ổn cả rồi đúng không, vậy thôi đừng lo, vài bữa ba về” - nói xong, ông cúp máy. Đã yên dạ một phần, phần còn lại là làm sao tìm cho được nơi lòng ông muốn đến.
Thị xã bây giờ khác xa quá, ông đứng tần ngần chỗ này cũng lâu mà vẫn không sao nhớ được, mặc dù năm xưa đơn vị cũng đóng quân ở đây hơn tháng trời. Ông khi ấy là anh lính trẻ. Hồi ấy trong thị xã có cái đìa nước, cứ chiều chiều ông và đồng đội ra đó thả mồi câu cá, chỉ chốc lát thì gom được cả thau. Cá lớn thì mang về nấu cháo, cá nhỏ nhỏ thì cho bà con gần đó hoặc có khi siêng thì ông và anh nuôi xẻ thịt ướp muối làm khô. Thấy vậy mà cũng đỡ, mấy đợt giặc phá đường chi viện, cũng có mớ cá khô ăn qua ngày.
Nghĩ vậy, ông dụi điếu thuốc, kêu một chú xe ôm hỏi “cái đìa nước năm xưa bây giờ nằm ở đâu, chú em chở tôi đến đó”. Nhưng cái đìa ấy đã bị lấp rồi, từ khi người ta nâng cấp thị xã lên thêm một bậc đô thị. Ông không buồn, cũng không vui, ông nói thôi cứ ghé chỗ đìa nước năm nào hỏi thăm xem sao. Xe đến nơi, gặp một cụ già đứng tần ngần trước ngõ, ghé lại, ông hỏi thăm về người quen thì cụ già bảo, sau đợt bộ đội đóng quân, chiến tranh ngày càng ác liệt. Pháo giặc hay bắn loạn sang phía này, có đợt pháo trúng nhà dân, chết chóc không biết đâu mà nói. Sau đợt đó, bà con tản cư đi gần hết xóm, mãi tới mấy năm sau mới có mấy hộ trở về. Những hộ còn lại, số đi tản cư rồi bám rễ ở nơi xa, số mất tích trong những đợt chạy loạn. Nghe đến đoạn này, ông chợt thấy xốn xang, cái năm yên bình mà ông trở về, thị xã hoang tàn mà ông khi ấy thì không có thời gian để ở lại tìm nhà má Sáu. Chỉ kịp ngó đầu ra ô cửa, nhìn theo những hàng cây cụt đọt, những người ở nơi xa mới tản cư về đang cất lại nhà cửa dọc con đường. Và khi ấy, ông cố mấy vẫn không nhìn ra ai là những người thân quen để gọi tên, để nhắn gửi đôi điều.
Nghĩ đến đó, lòng chợt nhớ đến một người. Hồi năm ấy, bà thường gánh khoai luộc ngang qua đây bán. Chú xe ôm kêu trời: “Chú ơi, bán khoai luộc mấy mươi năm qua thì làm sao tìm cho được, chú còn nhớ tên họ của bà không?”. Làm sao ông nhớ được khi chỉ hỏi mua khoai luộc để ăn. Nhưng hồi lâu thì ông nhớ ra, bà năm nay chắc cũng cỡ tám, chín mươi tuổi rồi, trên mặt bà có một cái bớt đỏ.
Thông tin mong manh đó khiến ông mất hết mấy ngày trời dò hỏi nhiều nơi quanh thị xã mới được một chút thông tin về bà. Người ta chỉ con đường đến nhà bà quanh co, cách đó năm, sáu mươi cây số. Bà theo con về đó ở cũng lâu rồi, không biết bà còn hay mất. Ông nói với chú xe ôm cứ đi tìm, dù sao cũng phải đến nơi, đến chốn thì nỗi lòng ông mới được nguôi ngoai.
Xe ôm đưa ông đến một ngôi nhà nằm ven con sông, trên một mảnh cù lao xanh mát. Thấy trên võng đưa có một bà cụ, có cái bớt đỏ trên mặt đang ngồi ngó xa xăm ra cửa, ông mừng trong bụng. Vào nhà hỏi thì đúng là bà cụ năm xưa nhưng con cháu nói, tuổi già đã làm cho mắt bà mờ đi nhiều và tai không còn nghe rõ nữa. Ông nhìn bà, phía tay có một vết sẹo dài mà ông biết đó là sẹo của đạn bay. Ông rưng rưng cầm tay bà, nói:
- Má ơi, con là thằng Tịnh năm nào đóng quân ở núi Đất, má gánh khoai đi ngang, con hỏi mua cả thúng khoai của má cho anh em trong đơn vị ăn đỡ, chờ lương thực đang bị chia cắt không lên kịp. Con hẹn má sáng hôm sau, đơn vị chi lương, con sẽ trả tiền. Con biết thúng khoai là cả một tài sản lớn của má, là bữa cơm của gia đình, là tiền thuốc thang cho mấy em nhưng đơn vị được lệnh hành quân cấp tốc trong đêm đó, rồi mấy mươi năm qua con vẫn nợ má một món nợ đến nay mới về để trả, mà làm sao trả cho đủ má ơi!
Ông già tuổi luống bảy mươi, cầm tay bà cụ chín mươi nói rành rọt từng lời. Bà nghe tiếng được tiếng không, rồi khẽ lên trán ông: “Già rồi mà còn khóc, có nín đi thôi không, con!”.
Không biết bà cụ có nhớ câu chuyện năm xưa hay không nhưng câu trả lời của bà làm cho một người “mắc nợ” cảm thấy lòng mình ấm lại. Ông thấy ký ức mình nở hoa, sau một mùa ấp ủ trong lòng./.
Linh An