- Cô dâu chánh và cô dâu phụ đứng gần lại chụp chung một tấm hình kỷ niệm, nghen! Nè, cô dâu cười tươi lên một tí!
Nghe ông thợ chụp hình nhắc, dâu phụ thúc nhẹ vào hông cô dâu chánh, thầm thì:
- Cười lên coi mậy! Đêm xuất giá gì mà buồn hiu vậy.
Thúy giật mình, nụ cười gượng gạo.
Xong lễ xuất giá, Hoa vào buồng giúp Thúy tháo cái mấn trên đầu và gỡ những lọn tóc giả dính đầy keo, trách:
- Bữa nay là đêm xuất giá, mà mày sao vậy?
- Sao là làm sao? Thì cũng mặc đồ cô dâu, cũng rước thợ trang điểm, cũng làm lễ trước tổ tiên, ông bà, cha mẹ, họ hàng,... Mày muốn tao làm gì nữa? Hổng lẽ bắt tao cười hô hố như con mẹ Năm cà tửng ở xóm trên, hễ nghe nhắc chuyện lấy chồng là cười nhắm mắt, nhắm mũi.
- Con nhỏ này, khi không lại nổi nóng. Hổng lẽ mầy còn thương… Thôi nghe, qua đêm nay là kể như cứ thẳng một đường mà đi, nghen! - Hoa bẹo vào má Thúy một cái, cười ghẹo - Má tao dạy vậy đó!
Thúy cười theo:
- Ừ, biết rồi. Mày cứ dạy đời tao hoài, người ta nghe được tưởng mày là chị hai tao. Nói chuyện y chang bà già.
Hoa cười tủm tỉm, phụ Thúy xếp quần áo vào vali:
- Ừa hén, độ rày chắc tao già thiệt rồi nên suốt ngày bị má nhằn tới nhằn lui: “Cứ già kén kẹn hom hoài, thể nào cũng ế chồng!”. Má còn nói hồi bằng tuổi tao bây giờ, má sanh anh Hai và chị Ba rồi. Tháng trước, má dẫn về một thằng bụng bự, mắt hí đòi coi mắt tao. Tao đâu có chịu!
- Chuyện vợ chồng còn do duyên nợ nữa mày ơi. Có khi mình muốn mà đâu được như ý.
Thúy nhắc chuyện duyên nợ, Hoa bỗng nhớ tới một người:
- Ờ, hai bữa trước tao gặp ông Văn.
- Ừ!
- Tao thấy ổng buồn hiu hà…
- Ừ!
Nghe Thúy cứ ừ bằng thái độ dửng dưng, Hoa tự trách:
- Cái miệng này, hổng biết bữa nay ăn lộn mắm muối gì mà nói chuyện lãng xẹt vậy ta! Nhắc tới làm mày phải nghĩ những chuyện đâu đâu. Đừng giận tao, nghen!
Thúy trả lời tỉnh queo:
- Giận gì mà giận, tao cũng đang muốn nghĩ về Văn đây. Nghĩ hết đêm nay là quên luôn, quên cái rụp cho mày coi.
- Ừ, để đồ đó tao xếp cho. Mày coi lại có còn quên thứ gì không, chừng nào muốn khóc thì cứ khóc, tao cho mượn bờ vai... Khóc rồi sẽ nghe nhẹ lòng mà yên tâm làm vợ người ta.
... Nhà Văn cách nhà Thúy một con kênh nhỏ. Năm Văn học lớp bảy thì Thúy mới lớp năm. Mỗi ngày đến trường, đi ngang nhà, thấy Thúy đứng cặp bờ kênh, Văn hay ghẹo: “Tên gì vậy, cưng? Dễ thương ghê!”. Thúy trề môi: “Người gì đâu mà mắc ghét! Lạ hoắc mà kêu cưng”. Văn cười: “Bữa nào gặp bài toán khó, nhờ anh, anh chỉ cho cưng, hen! Anh học toán giỏi nhất khối lận đó!”. Thúy nguýt ngang: “Người gì đâu mà... tự tin thấy ớn!”. Vậy mà không bao lâu, Văn và Thúy lại thân nhau. Mỗi buổi đi học, Văn thường bỏ trong cặp khi thì chùm nhãn, khi thì trái cam, trái quýt tặng con bé có cặp mắt hay nheo nheo khi ra nắng nhưng rất dễ thương. Tới mùa gió, hai đứa thường rủ nhau ra đồng thả diều. Văn còn bày cho Thúy cách câu cá bống dừa. Nhớ lần đầu, khi câu được một con cá núp trong bập dừa nước, Thúy mừng, vô tư ôm cổ Văn hét vang cả cánh đồng.
Một hôm, Thúy lật đật chạy sang nhà Hoa báo tin Văn đậu vào đại học sư phạm. Nhìn gương mặt rạng rỡ của nhỏ bạn,
Hoa hỏi:
- Thúy, nói thiệt đi, mày thương ông Văn phải không?
Thúy xe xe vạt áo, cười chúm chím rồi ngó lảng xuống bến:
- Người như ổng mà biểu tao thương...
- Mày giấu ai chớ không qua được mắt tao đâu! Thử nói lại một lần nữa là không thương đi, tao yêu liền cho mày coi. Ở cái xóm này, đa số tụi con trai chỉ mê chơi, học hành không ra gì, còn ông Văn học giỏi lại hiền, thấy cưng muốn chết! Thấy cưng thiệt đó!
Thúy thẹn thùng:
- Ừ, thì tụi tao... yêu chút chút. Ổng biểu tao chờ ổng học ra trường...
- Ghê quá ta! "Tụi tao"! Y hệt như Cô Long - Dương Quá trong phim Thần điêu đại hiệp hà. Mà mày với ổng xứng đôi thiệt nghen! Tao thấy mày chỉ thua ổng một chuyện là học hết lớp chín thì phải nghỉ nhưng bù lại mày đẹp, dễ thương nữa.
- Tao mà đẹp? Ba tao hay nói trong nhà có bao nhiêu cái đẹp đều dồn cho chị Hai tao hết trơn rồi.
... Tốt nghiệp đại học năm trước, năm sau Văn cưới vợ. Vợ Văn, không phải Thúy. Hoa nói Văn cưới vợ mà mặt mày buồn hiu hà, chắc có nỗi khổ: “Tao nghe người ta nói, chỗ đó ông Văn không quen biết, do gia đình chọn vì hai ông già là bạn nối khố từ nhỏ. Nghe đâu hồi ông Văn còn nhỏ, năm đó, ba ổng bị thua lỗ vịt chạy đồng, trắng tay, cũng may nhờ ông bạn giúp cho ít vốn liếng để làm ăn, vượt qua cơn khốn khó. Bây giờ, con gái người ta lớn, Văn cũng trưởng thành nên muốn kết sui gia. Văn không chịu nhưng thấy ba má vì chuyện đó mà buồn, áy náy với người ơn hoài nên ổng bấm bụng cưới. Mày cũng biết tánh ông Văn rồi, hiền lại hiếu thảo. Khổ là chỗ đó!”.
Đêm tân hôn của Văn, Thúy rủ Hoa trốn ra đống rơm sau vườn, đem theo nửa lít rượu đế, bắt chước người ta uống cho quên. Buồn thì nói vậy chớ hai đứa cố bịt mũi mà uống cũng có được mấy ly đâu. Vậy là ngồi đó, ngồi cho tới khuya nghe gió thổi, nghe tiếng ca bên đám cưới mà lòng gợn lên nỗi đau xót.
Sau đám cưới, có lần Văn uống say be bét rồi than thở: “Làm sao anh quên được em bây giờ!”. Hoa nghe người ta kể lại mà buồn cho Văn, cho cả bạn mình. Mấy bận, Văn nhờ Hoa nhắn Thúy để nói chuyện nhưng Thúy không tới: “Gặp, nói chuyện để được gì? Có câu nói rất hay mà tao đã đọc được trong một quyển sách: “Hạnh phúc như một tấm chăn hẹp, người này ấm thì người kia chịu lạnh”. Tao thà chịu lạnh để người ta được ấm!”. Nói có một câu ngắn ngủn mà Hoa thấy nhỏ bạn rơi nước mắt. Chắc xót xa lắm! Mấy tháng sau, có lần Thúy ra chợ, thấy Văn đi cùng cô vợ trẻ. Gặp Thúy, Văn cười gượng rồi cúi mặt đi miết.
Đồ đạc đã được xếp xong hết vào hai cái vali. Bên ngoài vọng vào lời ca: “Một khi yêu dù xa nhau ngàn lối, vẫn yêu trong tim và luôn nhớ nhau trong đời, mà nay ôi giờ vu quy đến rồi, nhật ký ôm vào lòng mà tiếc thương đầy vơi... Để nay duyên buồn đưa sang mùa cưới, bước lên xe hoa còn ngơ ngác trông xa vời, thầm buông câu biệt nhau trong cõi đời, nhật ký năm nào đành lòng đốt thôi người ơi”.
Hoa chắc lưỡi:
- Trời đất, bữa nay ai lại đi ca bài này? Còn cái ông nhạc sĩ nào hổng biết lại sáng tác chi cái bài buồn muốn chết!
Thúy gật đầu:
- Ừ, nghe buồn thiệt! Đúng là... mà nay giờ vu quy đến rồi, nhật ký ôm vào lòng mà tiếc thương đầy vơi.
Hoa chực nhớ:
- Ờ, quyển nhật ký của mày và ba cái thơ hồi đó của ông Văn đừng đem theo nghen, lỡ ông Khánh, chồng mày mà thấy... rắc rối lắm!
Thúy chưa kịp trả lời thì chị Hai bỗng vén màn, ngó vào:
- Nè, hai đứa thu xếp cho lẹ, còn ra tiếp khách nữa. Ai đời đêm đám cưới mà cô dâu trốn miết ở trong buồng hà. Nhớ đừng khóc, sưng con mắt xấu lắm nghe cưng!
Thúy cầm tay Hoa, khẩn khoản: “Mày ngồi nán lại với tao chút nữa, nghen”. Hoa ừ rồi nhìn vào mắt Thúy thấy chớp chớp nhưng ráo hoảnh.
- Tao đi rồi, mơi mốt mày coi anh nào được thì ưng. Nhớ lựa ngay trân người mình thương nghe. Chớ đừng như tao...
- Ừ, phải chi nhà ông Khánh gần đây, gần như nhà ông Văn... chắc mày đỡ tủi.
Thúy im lặng, nghe gió bấc đang rong ngọn trên đọt tràm ngoài bờ kênh. Hồi nhỏ, mỗi lần nghe gió bấc về là Thúy và bọn trẻ trong xóm đều nôn nao chờ. Lớn lên, mỗi khi gió bấc về, Thúy hay mơ ước một gia đình của riêng mình, với Văn. Mỗi sáng, Thúy sẽ thức thật sớm, rang chảo cơm, ủi cái áo cho Văn đi dạy; chiều, Thúy dắt con ra cổng đợi chồng về bên nồi cơm gạo mới, nghe Văn kể những chuyện ở trường, ở lớp. Hạnh phúc chỉ có vậy! Nhưng ngọn gió đêm nay, không hiểu sao cô có cảm giác như mình sắp mất đi một thứ gì đó, vô hình, khó lý giải. Gió đêm nay hiu hiu, se lạnh, dịu dàng như đôi bàn tay của cô thiếu nữ mà lại gợn những giọt buồn. Để rồi sáng ra, tụi con nít sẽ sướng rân khi có ghe đám cưới chạy qua, tụi nó sẽ vô tư reo hò: “Cô dâu chú rể, làm bể bình bông...”. Không biết nên vui hay nên buồn?
- Hoa ơi, mày ra tiếp khách phụ tao đi. Tao muốn một mình ngồi đây cho hết đêm nay. Ờ, mai mốt có gặp Văn, nhờ mày nói giúp tao một câu, chỉ một câu thôi. Ờ mà... nói để làm gì? Thôi đi! Tao quên rồi!
Nguyễn Linh