Tiếng Việt | English

10/09/2017 - 10:18

Vòng ôm ấm nóng


Minh họa. Hữu Phương

Lúc nào cũng vậy, riết thành thói quen, tôi luôn gặp chị ở cửa hàng tiện lợi, cái cửa hàng mới mở ở xóm tôi. Tôi hay đến đó mua ly mì rồi xin thêm ít nước sôi, còn chị mua đủ thứ đồ dùng cá nhân từ đồ ăn cho tới bịch xà bông. Chị đẹp, thân hình nhỏ nhắn, vòng eo nhỏ, gương mặt thanh tú cùng làn da trắng ngần. Hồi đại học, tôi từng học chung trường với chị, chị lớn hơn tôi một tuổi. Tôi vẫn còn nhớ như in, tuy khác khối nhưng lớp chị kế lớp tôi, mỗi lần chị đi ngang, cả đám con trai ngoái nhìn, trong đó có tôi.

Thế mà đùng một cái, chị lại chuyển đến ở cạnh nhà tôi. Cái xóm trọ nhỏ bỗng xôn xao hẳn. Việc xóm của những thằng sinh viên lại xuất hiện một bóng hồng làm mọi người hí hửng ra mặt. Chị ra trường, tôi tưởng rằng sẽ không gặp được chị nữa thì nay, chị lại ở sát cạnh nhà tôi. Tôi còn nhớ câu đầu tiên chị hỏi tôi:

- Em là Ghi có phải không?

- Chị biết em sao?

- Biết, em học cạnh lớp chị, có lần còn làm đổ sữa lên người chị ở căng tin - Thấy tôi ngại ngùng, chị tiếp - Chị tên Ai Rin.

Chị rất đẹp, ngay cả khi buồn, chị cũng đẹp. Cho đến sau khi tôi tốt nghiệp được hai năm, chị vẫn ở cạnh khu nhà trọ. Tôi không dọn đi khỏi khu trọ ấy cũng vì chị. Người ta thường nói, những người con gái đẹp, khi họ buồn, họ càng đẹp hơn bội phần. Chị cũng thế. Dù tôi có thể tự tin mình là người con trai thân nhất của chị nhưng những nỗi buồn của chị chỉ toàn tôi tự hiểu, tự cảm nhận. Chị ít nói, lúc có tâm sự, chị càng ít nói, có chăng là chị sẽ thả hồn vào mông lung và khi vào quán thì sẽ gọi cà phê - thứ thức uống mà chị ghét cay ghét đắng, thay cho trà gừng mà chị hay uống. Những lúc buồn, chị ngồi lặng yên, góc mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xuống.

Gần đây, chị còn hay than thở: “Chị già rồi!”. Chị thích trà gừng, thích cuộc sống nhàn hạ, lại hay giật mình bởi những tiếng động nhỏ, tất cả những điều đó làm tôi thương chị. Nỗi thương ấy lớn đến mức nhiều khi tôi muốn ôm chặt chị trong vòng tay nhưng đối với chị, khoảng cách một tuổi ấy như là cả thế giới, nó biến tôi thành “một đứa em trai” hơn là “một thằng đàn ông”.

Cho đến một ngày, khi tôi đem cơm đến công ty chị, nhìn thấy tôi, đồng nghiệp chọc chị có cậu em dễ thương. Phần vì tự ái, phần vì thấy chị không khẳng định (mà quả thật, chị xem tôi là em trai mà), tôi có phần giận dỗi. Giọt nước tràn ly, đàn ông có lòng kiêu hãnh của mình, yêu thương một ai đó nhưng quá lâu, người ta không biết đột nhiên vô cớ hình thành sự giận dỗi. Lúc đó, chị chỉ từ tốn nói với tôi: “Em thích chị vì điều gì?”. Tôi cứng họng, “vì chị đẹp”, đúng ban đầu là như thế, nhưng rồi... Lâu dần tôi nhận ra, tôi yêu cái tính bà già của chị, yêu tất cả của chị, nhưng nếu tôi nói thế, chẳng phải nó như biện minh sao? Đột nhiên, tự ái trong tôi nổi lên vì câu hỏi đó, tôi xấu hổ và nói ra lời không rút lại được: “Đúng, vì chị đẹp. Chẳng phải ai đến với chị đều như thế sao?”. Chị mỉm cười: “Thế nên mới nói, em cũng như bao người khác. Hoặc, em vẫn còn con nít quá!”.

Thế rồi, chị chuyển nhà trọ. Ngày chị đi, tôi rúc vào căn phòng nhỏ. Tôi vẫn ở đó, suốt những năm tháng qua và cứ mỗi lần nhớ đến chị, tôi lại nói “giá như”. Có lẽ chị nói đúng, tôi vẫn còn con nít quá, còn con nít mới không nói rõ lòng mình được, còn con nít mới chỉ vì chút tự ái mà đi nói ngược lại điều mình muốn nói. Tôi vẫn luôn mong có ngày gặp lại chị, có thể nói với chị những nghĩ suy của mình ngày hôm đó...

Cho đến một ngày, khu trọ nhỏ bỗng rộ lên bởi bóng dáng của một cô gái. Cô gái về thăm khu trọ năm xưa với những người hàng xóm cũ. Cô gái nhỏ ấy nhìn tôi, vẫn nở nụ cười thật tươi với gương mặt trái xoan và góc mặt nghiêng đẹp như tạc tượng, khẽ nói:

- Em vẫn còn đợi chị chứ?

Tôi không muốn khóc nhưng tự nhiên lại câm nín, chạy ào tới ôm chị. Tôi vẫn còn đợi chị mà và dường như chị cũng biết điều đó. Vậy hóa ra năm năm qua, chị ra đi là để thử thách tôi, để tôi biết rõ lòng mình và cũng để khẳng định tình cảm mình chứ không phải chỉ là bồng bột tuổi trẻ.

- Sao chị biết em vẫn ở đây?

- Chị không biết. Chỉ là chị quay về thôi. Về để thử xem mình có thể tin và thương đúng người hay không, nếu không gặp lại em, đó chắc cũng là định mệnh.

Nói rồi, chị cười thật tươi. Còn tôi, năm năm là quá đủ để suy nghĩ thật thấu đáo cho một mối tình và đủ trưởng thành để biết làm thế nào gìn giữ mối tình ấy, tôi khẽ nói: “Em yêu chị, bà già của em!”./.

Lê Hứa Huyền Trân

Chia sẻ bài viết