Ở một suy nghĩ nào đó, tôi từ chối viết về chị. Tôi từng rất tôn sùng chị, tôn sùng theo kiểu ngưỡng mộ cách sống và những gì chị đạt được. Thế nhưng, cuộc sống của mỗi người không hẳn chỉ có một đường thẳng đơn giản và người ta cứ việc đi trên con đường đó cho đến cuối cuộc đời. Tình cảm cũng vậy, chẳng cứ mãi yên ả, từ những lối rẽ khác nhau, đột nhiên cách tôi và chị nhìn nhau dần khác, khi suy nghĩ đã khác.
Chị là người duy nhất lắng nghe tôi. Ở cùng một khu phố, chị ở trong căn biệt thự sang trọng còn tôi chì là cô sinh viên đang thuê trọ. Hơn nhau dễ đến chục tuổi nhưng chúng tôi rất hợp tính nhau trong cả cách ăn uống và sở thích. Thậm chí, nhiều khi tâm sự về mẫu đàn ông lý tưởng, chị thì thích đàn ông bằng tuổi, tôi thích đàn ông lớn hơn mình cả chục tuổi, tưởng là khác nhưng chị suy nghĩ một hồi thì lại “lý sự”:
- Nói một cách nào đó thì chúng ta thích đàn ông sàng sàng tuổi nhau rồi còn gì.
Và chúng tôi lại bật cười cho rằng, liệu có bao giờ chúng ta sẽ yêu cùng một người không nữa.
Ảnh minh họa: Hữu Phương
Chị là người phụ nữ cô đơn, cái cô đơn trưởng thành lắm. Có người theo đuổi nhưng chị không màng, chị bảo chị có bóng hình khác để nhớ thương và anh ta không thuộc về chị. Còn tôi khi ấy chỉ là một cô sinh viên đại học nào đã biết nhớ đến ai nên mỗi khi nghe chị tâm sự về một người nào đó, chỉ biết lắng nghe, khuyên nhủ bằng những kiến thức có trong sách vở.Thỉnh thoảng, chị hút thuốc, có vẻ trải đời lắm.
Chị bảo: “Chúng ta khác xa nhau quá, em như một quả trứng khiến chị muốn nâng niu, còn chị như một thứ đồ gì đó người ta quăng quật ở đâu cũng sống được”. Mỗi lần chị nói thế, tôi đều thấy nỗi buồn ánh lên trong mắt chị. Đã nhiều lần tôi thầm tự hỏi, những bữa tiệc rượu xa hoa và cả những lần đi chơi thâu đêm liệu có mang đến niềm vui cho chị hay làm ăn chị phải thế? Có khi nào người đàn ông kia khiến chị lụy tình đến thế, người ta có biết đến tình cảm của chị không? Nhiều đêm khi say khướt, chị vẫn hay trêu tôi: “Anh ta là giảng viên trường em đấy, chị hay giả vờ đến đón em để được thấy anh”. Tôi bật cười: “Chị yêu thầy giáo à, em cũng thích một người chồng là thầy giáo”.
Sau khi tốt nghiệp, tôi có người yêu.Anh là thầy giáo của tôi, một người đàn ông chững chạc hơn tôi chục tuổi.Tôi vẫn dành cho chị một khoảng trời riêng, có điều, tôi ít khi kể với chị về người ấy. Tôi không muốn làm đau lòng một người cô đơn bằng niềm vui của mình. Mỗi lần say, chị lại nhắc về người đàn ông ấy. Đó là mối tình đầu, làm chị khắc khoải mãi.Hai người thậm chí nghĩ đến chuyện kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học.
Thế rồi, khi chị ra trường, cơ hội du học đến, giữa anh ta và cơ hội, chị chọn cơ hội... Chị trách lúc ấy chị còn non nớt quá, tháng ngày nơi đất khách là tháng ngày chị thấy có lỗi với anh ghê gớm. Về nước, chị lập công ty riêng và nhanh chóng thành đạt... Thế mà thoắt cái, cả hai người đã bước sang tuổi ba lăm. “Sao chị không gặp lại anh trong khi biết chỗ anh làm?Chị phải gặp để ít nhất một lần được nói xin lỗi, một lần được nói ra tình cảm của chị.Có thế mới khỏi day dứt”. “Em đi cùng chị nhé!”.
Buổi gặp mặt ba người khi ấy nóng hơn cả một trời nắng cháy.Tôi đã ngờ ngợ nhưng vẫn không muốn tin và dường như chị cũng thế.Chúng tôi đủ hiểu nhau để có thể biết được người mà cả hai cùng nhớ thương là ai, chỉ có điều cả hai đều không muốn đối mặt.Chị kéo tôi đi cùng để xác nhận, tôi khuyên chị nên đi để chắc chắn. Rằng người mà tôi đang hẹn hò kia cũng chính là người đàn ông chị yêu thương. Chúng tôi cố phủ nhận suy nghĩ của mình rằng không thể nào có chuyện cả hai cùng yêu một người đàn ông. Thế rồi, có lẽ là tôi nhận ra trước, rằng người tôi yêu giống hệt người chị kể và chị vì luôn dõi theo người ấy, hẳn cũng biết tôi đã yêu người đàn ông chị yêu. Chỉ có anh ngơ ngác như không hiểu gì.Và lời tỏ tình của chị mãi không bao giờ được nói nữa.
Sau ngày ấy, dù chỉ cách một bức tường, tôi và chị có cảm giác như đang ở nơi nào xa lắm.Phía trước là hư không, phía sau là kỷ niệm, chẳng biết bên nào khiến người ta cảm thấy nhói đau hơn. Cứ thế, dù chúng tôi cố hàn gắn bằng những lần đi ăn hay mua sắm cùng nhau nhưng giữa hai vẫn tồn tại một câu chuyện không thể nào chạm đến. Chúng tôi ít nói chuyện hơn.Khi xa nhau, người ta không còn hiểu đối phương nghĩ gì nữa.
- Ngày mai chị chuyển đi, chị muốn tập trung phát triển sự nghiệp ở Hà Nội.
- Sao gấp thế chị? Sao chị không báo em sớm?
Chị xoa đầu tôi:
- Để thấy em khóc sướt mướt khi xa chị à? Đau lòng lắm!
Thế rồi, chị đi thật. Ngày chị đi, tôi vẫn tiễn chị, vẫn ôm chị, vẫn luôn cảm thấy có lỗi, vì đã cướp mất một khoảng trời hy vọng nào đó trong chị. Còn chị, cho tới phút cuối cùng vẫn nở nụ cười thật tươi như ngày đầu chúng tôi gặp, khi cách nhau một bức tường, với qua hỏi tôi:
- Bé con, ăn gì đấy? Cho chị ăn cùng với được không?
…/.
Lê Hứa Huyền Trân