Ảnh: Internet
Hoàng chán nản định quay vào nhà thì nghe tiếng xe máy quen thuộc. Hoa, vợ anh. Chị vừa đi phát quà Trung thu cho thiếu nhi trong xóm về. Hoàng hỏi:
- Sao năm nay về sớm thế em?
- Nhờ nhiều người phát anh à.
Hoàng cười, lòng thấy thương vợ vô cùng. Nếu chẳng phải vì
yêu anh thì cô đã có con ẵm bồng như bao người mẹ khác. Hơn một lần anh đề nghị ly hôn, nhưng cô đã khóc:
- Em yêu anh thì làm sao em có thể ly hôn? Con cái là lộc trời cho, anh đừng quá bận tâm.
... “Nhà thầy nức tiếng về những toa thuốc bí truyền chữa được bệnh nan y mà bệnh viện đã chào thua... Đừng lo! Chỉ khi có kết quả thầy mới nhận lộc” - Hoa nói với chồng nguyên lời của người bạn cùng cơ quan nói với chị. Hoàng nghe vợ nói tai nọ lọt tai kia như bao lần trước. Kể từ khi anh biết mình vô sinh, Hoa luôn thúc anh đến bất cứ nơi đâu nghe nói có thuốc hay, thầy giỏi. Là kỹ sư tin học, anh chẳng tin, nhưng Hoa nài nỉ: “Có bệnh thì vái tứ phương. Mình chỉ tốn công chứ mất gì đâu anh”. Vậy là Hoàng nghe theo lời vợ để cô vui. Hôm nay cũng vậy...
Gần một tháng trôi qua trong sự chờ đợi của Hoa và một phần hy vọng của Hoàng, anh thấy sức lực sung mãn, tinh thần phấn chấn. Cách chữa bệnh của thầy rất kỹ. Thầy hỏi về ngày giờ sinh theo Âm lịch rồi bấm huyệt, châm cứu, bốc thuốc. Luôn cả việc sắc và uống thuốc thầy tính theo giờ. Sau khi chữa cho Hoàng một lần, cho Hoa ba lần, thầy bảo ở nhà uống thuốc của thầy, đợi kết quả. Và Hoa đã có thai! Hoàng vui mừng khôn xiết. Anh vượt hơn hai trăm cây số đến tặng thầy một món tiền hậu hĩnh gọi là đền đáp .
… Chuyến công tác bị hoãn, Hoàng định gọi điện cho Hoa nhưng lại thôi, anh muốn tạo bất ngờ cho hai mẹ con. Nghĩ đến vợ con, lòng Hoàng ấm áp. Thằng bé đã đi mẫu giáo, rất hiếu động. Mỗi khi Hoàng ở nhà, hai cha con chơi với nhau không biết chán. Còn Hoa, bây giờ “gái một con trông mòn con mắt...”, cô đã đẹp càng đẹp hơn, cái mặn mà của người phụ nữ được làm mẹ. Hoàng ghé vào cửa hàng mua lồng đèn, hộp bánh Trung thu. Còn mấy ngày nữa là rằm tháng Tám, thằng bé nôn nao lắm! Gần đến nhà, Hoàng tắt máy xe, dắt bộ. Để tạo sự bất ngờ nên Hoàng không để cho Hoa nghe tiếng xe máy quen thuộc. Nghĩ đến sự mừng rỡ của hai mẹ con, Hoàng tủm tỉm cười. Cửa đóng thế này, chắc là hai mẹ con đang ngủ trưa. Hoàng nhẹ bước lên thềm. Nhưng... sau tấm cửa kính, vợ anh đang làm gì thế kia?
Hoa đang quỳ gối trên nền nhà, hai tay bấu lấy hai ống quần của người đàn ông, van nài: “Thầy tha cho tôi. Tôi thật sự không còn tiền để đưa cho thầy... Thầy nói ra sự thật thì mẹ con tôi chết mất”.
Hoàng sững sờ. Anh có nghe lầm không? Những lời van xin bên kia cửa kính đủ sức nặng tạo nên sự hụt hẫng, đổ vỡ trong anh. Trong một thoáng, lòng anh trống rỗng, không một ý niệm nào tồn tại, nhưng tiếng người đàn ông kia như cứ dội vào tai Hoàng: “Không nói nhiều. Tôi cho cô thời hạn ba ngày, nếu không có tiền thì tôi sẽ nói cho chồng cô biết sự thật”.
Hoàng không thể nghe hết những lời hắn nói. Anh giận dữ đẩy mạnh cửa bước vào. Hắn sửng sốt, mặt tái mét, lùi lại dựa lưng vào tường. Hoa hoảng hốt, khóc nấc... Tiếng khóc của Hoa làm sự giận dữ vừa bùng lên trong lòng Hoàng chùn xuống. Nhìn gã đàn ông đang đứng sát vách, anh hất hàm: “Mời thầy lại ghế ngồi!”. Hắn líu ríu làm theo lời Hoàng, trong khi anh đỡ Hoa dậy và nói: “Vào nhà trong”.
Còn lại hai người đàn ông, Hoàng nhìn thẳng vào mặt con người mà bấy lâu nay anh vẫn nhớ ơn, hàng năm vào các dịp lễ, tết đều đem quà biếu. Chỉ một thoáng, những gì liên quan đến hắn lướt qua tâm trí anh như ánh chớp. Anh bỗng hiểu vì sao mỗi lần rủ Hoa đi thăm “thầy”, cô ấy đều từ chối. Anh đã từng biết cái gọi là nỗi đau trong lòng, nhưng chẳng có cái đau nào sánh được với cái đau anh vừa đón nhận. Nó là sự ghê tởm khôn cùng, làm đổ vỡ sự bình yên. Và nỗi đau vượt qua ngưỡng, bùng lên thành cơn giận dữ. Lúc này, nếu hắn thốt ra dù chỉ một tiếng nói hay một cử động nhỏ thì chắc chắn anh sẽ cho hắn nắm đấm như trời giáng, nhưng hắn ngồi bất động, cổ rụt lại.
Anh gằn giọng: “Thầy sẽ được trở về với vợ con nhưng phải chấm dứt ngay trò chữa bệnh bịp bợm. Nếu không, tôi sẽ báo công an. Và thầy đừng ảo tưởng gì về thằng bé. Nó là con của chúng tôi. Còn bây giờ, mời thầy ra khỏi nhà!”. Hắn đứng dậy, bước gần như chạy ra khỏi cửa, quên cầm chiếc nón nỉ để trên bàn. Hoàng cầm chiếc nón ném theo hắn.
Thật không dễ theo nhịp sống cũ dù Hoàng vẫn còn yêu vợ, thương con. Lòng anh như đeo nặng khối chì. Mỗi khi bắt gặp Hoa lặng lẽ khóc, lòng anh lại xót xa nhưng vẫn im lặng. Anh cũng không nô đùa với thằng bé được. Một bức tường vô hình được dựng lên giữa anh và vợ, con. Muốn đạp đổ nó, anh phải chiến thắng lòng tự ái, nhưng anh không thể. Thời gian lặng lẽ, nỗi đau ngấm dần từng tế bào.
- Mẹ con em về ngoại chơi ít ngày đi, anh muốn yên tĩnh một mình.
Lần đầu tiên sau mười mấy năm chung sống, anh không muốn thấy mặt Hoa. Bỗng dưng Hoàng nhớ lại những lần Hoa lặng lẽ khóc. Anh mở “phiên tòa” mà anh với Hoa cùng là bị cáo. Tiếng luận tội của công lý vang lên: “Vợ anh sung sướng hay khổ sở khi một mình nắm giữ cái hạnh phúc được ngụy tạo bằng một sự thật cố giữ kín? Anh là nạn nhân hay cô là nạn nhân? Còn anh, sự thật có thế nào thì anh cũng là kẻ hưởng hạnh phúc từ sự chịu đựng âm thầm của vợ anh”.
Anh lại thèm được sống những ngày hạnh phúc cùng vợ con. Bây giờ, sự trống vắng trong ngôi nhà rộng thênh thang cho anh cảm giác lạnh lẽo rờn rợn. Anh bước ra hiên, trăng vằng vặc, Trung thu lại đến! Anh nhìn chiếc lồng đèn và hộp bánh Trung thu để trên bàn rồi vội lấy xe qua nhà ngoại rước mẹ con Hoa.../.
Phụng Tú