Nghe tiếng của bố vọng qua điện thoại: “Bảo nó về đi thôi, 28 tết rồi” mà lòng tôi chộn rộn. Bố trầm tính, chẳng mấy khi hỏi han nhưng lúc nào cũng lo thằng con trai trên thành phố đói ăn, thiếu mặc hay trông đứng, trông ngồi, đếm giờ, tính phút mỗi khi tôi chạy xe máy hơn trăm cây số về quê…
Những ngày đầu tháng Chạp, khi tết mới chỉ ngấp nghé trong câu chuyện vu vơ của mấy bà, mấy cô đi chợ phiên qua ngõ, bố vác cuốc đào cả chục gốc tre cằn cỗi về phơi khô làm củi. Bố bảo bánh chưng phải nấu bằng củi gộc mới rền ngon. Ngọn lửa khiêu vũ trên gộc củi, reo lên tí tách như bản hòa ca của mùa xuân. Mùi khói hăng hăng quyện với hương bánh chưng thơm ngào ngạt thúc giục những bước chân xa quê trở về.
Bố tôi gói bánh chưng đẹp lắm, cái nào cái nấy đều tăm tắp, vuông hình sắc cạnh mà chẳng cần dùng khuôn gỗ. Đôi bàn tay bố chai sần, thô ráp mà lướt như đánh đàn trên phiến lá dong xanh mướt, sợi lạt mềm. Cứ 29, 30 tết là họ hàng, làng xóm lại í ới gọi bố tôi nhờ gói bánh chưng. Tôi dành cả tuổi thanh xuân mà chẳng học được tuyệt kỹ ấy.
Gần tết, khoảnh sân nhỏ nhà tôi ngập tràn sắc hoa. Ai đến chơi cũng xuýt xoa khen bố khéo tay chăm sóc. Đạp xe hàng chục cây số lên tận chợ huyện, vừa về đến ngõ, bố đã khấp khởi khoe chọn được một cành đào ưng ý. Thế rồi bố thao thao bất tuyệt giảng giải cho tôi về dăm, lộc, nụ, hoa, cành, tán… Nhìn bố nâng niu từng chiếc lá, nhành hoa, tỉ mỉ treo đèn nháy, dây kim tuyến mà tôi cứ thắc mắc mãi: Người đàn ông khô khan ấy sao lại yêu hoa đến thế?
Năm nào cũng thế, bên mâm cơm chiều 30, bố rít một hơi thuốc lào, nhả khói bảng lảng, nhấp chén rượu cái khà rồi bắt đầu kể chuyện ngày xưa. Những câu chuyện phủ rêu phong ấy sưởi ấm tôi từ khi còn là đứa trẻ lên năm, lên sáu đến lúc ngấp nghé tuổi ba mươi. Bố kể chuyện bà nội cắt tóc bán lấy tiền mua cân thịt cho đàn con ăn tết, chuyện cái bánh chưng chia 15 phần trong bữa cơm tất niên, chuyện 6 anh em trai thay phiên nhau mặc một chiếc áo mới trong ba ngày tết…
Cả chục năm nay, tết của bố không trọn vẹn. Chị gái tôi lấy chồng xa, ngần ấy năm chưa một lần ăn tết quê nhà. Mỗi lần nghe dự định về quê đón tết của con gái, bố lại sốt sắng dọn dẹp căn buồng “để vợ chồng nó có chỗ ngủ” rồi dặn mẹ mua thêm mấy con gà, năm nay gói nhiều bánh chưng… Bắt gặp dáng vẻ trầm ngâm của bố sau cuộc điện thoại báo không về được của chị gái, tôi tự dặn lòng dù có mệt mỏi, có bận bịu, có bao nỗi lo toan dắt díu vẫn sẽ trở về để tết mẹ, tết cha.
Tết của bố bình dị lắm, chỉ là thấy các con trở về…
Đào Mạnh Long